Tôi tiếp cận Nhật Bản bắt đầu từ hơi thở

77
Vu Van Quyền viết hơn 7 năm trước

Bảy năm trước, khi còn là 1 cậu học sinh bỡ ngỡ, còn đang tay search, mắt đọc, tai nghe các thông tin về định hướng nghề nghiệp. Nhiều bối cảnh được đặt ra: bác sĩ, quản trị doanh nghiệp, chuyên khoa toán - tin ứng dụng, hay là nên nhảy vào 1 vị trí nào đó trong đại học Hàng Hải,...

Trong thời kì bối rối vì đứng trước quá nhiều dòng nước, cái gì cũng có rủi ro trong tương lai, cái gì cũng có cơ hội và thách thức. Mọi người lại quá kì vọng vào mình, bản thân mình cũng quá kì vọng vào bản thân. Trong cột mốc lo sợ thứ 3 trong đời này, tôi đã đặt bước chân đầu tiên của mình lên miền đất thiền - Trúc Lâm Tây Thiên để tìm cho mình những phút giây trầm lặng, có thể suy nghĩ được sáng suốt.

Vì quá mệt mỏi, tôi đã xin phép gia đình và đăng kí tu tập trên đó 7 ngày. Mỗi ngày trôi qua là cuộc đời lại thanh thản đi rất nhiều. Những ngày đầu cũng là những thời khắc như bao cậu thiếu niên khác: cũng đói oằn tà là vằn lúc tối, cũng hám ngắm gái xinh đi qua, trời ơi, ở cái đất thiền mà gái xinh cứ như trẩy hội vậy, các thầy vẫn tĩnh tâm được mình cảm phục quá, vẫn chăm chăm vài hôm bỏ thời khoá tu buổi sáng 3h, bị thầy trụ trì vào tận phòng gõ cho từng thằng một, nước suốt thì lạnh quá không quen bị sốt mất 2 hôm.... Nhưng mà đến ngày thứ 5 cảm giác yêu vùng đất ấy đến lạ,bước chấn ra về còn bịn rịn không muốn đi. Lần đầu tiên ấy, cậu thiếu niên trẻ chỉ biết có tụng kinh, niệm A Di Đà Phật, với mấy cái chú gì chú gì. Giờ ham mê hành thiền, đọc kinh, chia sẻ Phật Pháp cũng chẳng thua kém gì các sư phụ, huynh trưởng.

Nhưng đó cũng có thể là cái cơ duyên, kết quả xứng đáng cho 7 ngày tu tập.

Ngày thứ 7, một đoàn người trông lạ lắm (về sau tôi mới biết họ là đoàn từ Nhật Bản, sư thầy dẫn đầu vốn là bạn bè của thầy Phó Trụ Trì. Đi bên cạnh là 1 tay ăn mặc rất lập dị (cảm nhận ban đầu, vì thời buổi này không ai mặc như thế ra đường cả), quần áo ăn mặc thùng thình, đầu trọc giống người hói (có lẽ do cạo thì đúng hơn là hói), tóc sau nuôi dàu rồi buộc lên kiểu cách. Tay phải luôn lăm lăm cầm 1 thanh kiếm trông cũng dài dữ, mắt đảo như sào rau. Sau này nghiên cứu mới biết là đóng kiểu samurai.
alt text
Còn sư thầy đội đó mặc một bộ đồ cũng loè loẹt không kém mấy ông thầy tế ở Việt Nam là mấy. Sư thầy ấy với thầy Phó Trụ Trì đi tạn bộ vào Pháp Đường và nói với nhau bằng những ngôn ngữ mình chưa từng nghe đến bao giờ. (Hồi đó chỉ mải xem kiếm hiệp Trung Quốc thôi, nên tiếng Nhật chẳng biết cái gì, ahihi)

Sự tò mò pha thêm nhiều nghi vẫn vốn đã tồn tại sẵn trong con người mình như một bản năng, thôi thúc truy tìm, tìm hiểu về những con người như thế.

Tôi nhận ra rằng nhiều khía cạnh, văn hoá và hơn thế nữa, người Nhật cũng có cả 1 nên đạo Pháp 1 thời vốn rất thịnh hành. Đạo Phật ở Nhật Bản đa phần là thiền tông. Kiểu cách và phương thức cuộc sống của người Nhật chịu ảnh hưởng khá mạnh từ các tư tưởng của thiền tông. Tôi thấy như mình muốn được sang đó 1 lần cho biết cái đất nước mà được mệnh danh " hơi thiền thấm vào sương tuỷ con người" nó như thế nào.

Biết đâu cái sở thích đạo tràng của tôi khi sang bên đó lại nhanh chóng trung hoà được. Sau đó tôi thi vào FPT và được tư vấn rất nhiều về các chuyên ngành, tôi đã định hướng xong quá trình của mình chỉ trong 3 ngày sau đó: Khối công nghệ thông tin - Chuyên ngành hẹp : Kĩ sư cầu nối thị trường Nhật Bản (JS).

Mặc dù trải qua rất nhiều khó khăn phải vượt qua về sự khác biệt ngôn ngữ, cũng như các rào cản về kĩ năng lập trình, tôi đều cố gắng vượt qua, không ngoại trừ vì một mục đích được thắp sáng từ ý tưởng ban đầu : đến "thế giới thiền" - Nhật Bản, của những con người sống trong lý thiền. Nhưng thật sự là quá khó khăn, trở ngại lớn nhất cả tôi khi ấy là đứng trước 1 rừng dư luận, không 1 ai ủng hộ quyết định của tôi hết, họ có những định kiến về nơi tôi quyết định vào học. Họ cho rằng dân FPT toàn bọn con nhà giàu ( khi tôi vào học tôi chẳng hề thấy như thế, nhà nghèo, dân tộc chiếm quá nửa), họ cho rằng làng trên xóm dưới có mấy đứa học giỏi hơn tôi, nhà có điều kiện hơn tôi mà đều đã bỏ học thì tôi làm sao có thể theo được, rồi thì .... Họ phản đối và chụp những chiếc mũ của sự hèn nhát lên đầu 1 thằng oắt mới bước vào đời và với cái kế hoạch "con trẻ" của nó , chỉ có một mình tôi và bóng dáng của 1 người phụ nữ hậu phương - mẹ song hành tiến bước trong chặng đường suốt 4 năm đề khằng định : "Những gì các ông, các bà phản đối sai rồi, sai thật rồi.Tôi sẽ chứng minh và còn chứng minh nhiều hơn nữa."

Tuy là chẳng mong muốn gì hơn việc đã hoàn thành bước 1 trong kế hoạch "non dại" thuở ấy , nhưng tại quê nhà, những hạt giống khác nhờ sự vượt qua những định kiến trước đây của mọi người về người FPT, mà đã có thêm càng nhiều đàn em khác cũng bắt đầu theo học tại đây để nuôi mầm cho những "khát vọng". Chặng đường đến Nhật còn rất xa xôi nhưng tôi nghĩ rằng những gì trước đây mình còn vượt qua được thì chặng đường chót còn lại chẳng nhẽ mình lại yếu kém nhu nhược được hay sao.

Và cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi sống với hơi thở thiền, một nếp sống với những con người "thần thánh" xứ Phù tang....

Bình luận


White
{{ comment.user.name }}
Hay Bỏ hay
{{ comment.like_count}}
White

Vu Van Quyền

50 bài viết.
2 người follow
Kipalog
{{userFollowed ? 'Following' : 'Follow'}}

  Cùng một tác giả


{{like_count}}

kipalog

{{ comment_count }}

Bình luận


White
{{userFollowed ? 'Following' : 'Follow'}}
50 bài viết.
2 người follow

 Đầu mục bài viết

 Cùng một tác giả