Bạn có chắc chắn muốn xóa bài viết này không ?
Bạn có chắc chắn muốn xóa bình luận này không ?
Tôi vẫn luôn tin vào cái gọi là nhân duyên. Còn anh em? Anh em thấy sao?....
Một sáng thứ 7 thức giấc, đầu óc vẫn còn phê pha, hơi thở vẫn còn nồng nồng mùi bia cho một tối kỉ niệm của chúng ta vào ngày hôm trước. Như thường lệ, món tráng miệng bao giờ cũng là Facebook sẽ mang đến món gì? Chà! Những bức ảnh cũ!
Vội tắt đi rồi sắng sửa chuẩn bị ra ngoài. Sáng nay - một buổi sáng cũng thật đặc biệt, tôi sẽ có một cuộc gặp đặc biệt, một cuộc gặp mà tôi cũng chưa biết sẽ phải mở màn ra sao, nhưng nó sẽ mở màn cho một cơ hội mới! Chúng tôi đã không gặp nhau 7 năm rồi, nhưng cuộc gặp cuối cùng cũng không khó khăn như tôi nghĩ, trái lại là khác. Những kỉ niệm cũ, mối thâm tình ấy khiến chúng tôi đã xa nhau lâu rồi nhưng vẫn thân thiết và quen thuộc với nhau lắm. Ngồi đây, những câu chuyện cứ như được kéo dài. Tôi đã chẳng còn là cậu thanh niên ngây dại, mới bước ra khỏi khuôn viên trường làng cấp 3, một mình liều lĩnh lên phố đô thành phồn hoa tìm kiếm một tầm nhìn, một giá trị để theo đuổi. Chị cũng chẳng còn sắc xuân, mới tìm cho mình được bến đỗ cho cuộc đời. Chị đã đầu 3x, tôi cũng đã trung tuần 2x, chẳng còn tấm bé trẻ trâu gì nữa. Thời gian ấy, tàn nhẫn quá! Ngày hôm nay, chúng tôi gặp nhau với tư cách là đối tác với nhau, sẽ cùng nhau bàn bạc về việc hợp tác cho thương vụ có thể cho là làm ăn nhớn (nếu thành công).
Trở về nhà trong cái khung cảnh tranh tối tranh sáng hắt vào "cái chuồng" nhỏ bé của tôi, thật! tâm trạng cứ dâng trào trong người thật nhiều kỉ niệm. Màn hình Facebook lại báo hỏi tôi có muốn chia sẻ lại kỉ niệm 1 năm trước của mình không. Bỗng tôi muốn viết một cái gì đó để lưu lại, thử xem 1 năm sau mình sẽ đọc lại thấy nó như thế nào =)) Và cũng muốn ghi lại những điều dại dột của mình để đến khi thành công,khi nhìn lại, xem mình ngày nào ngây thơ và đáng yêu đến đâu trong mắt bản thân (khi trưởng thành).
2 năm là một quãng thời gian không dài, nhưng cũng đã đủ để khi nhắc lại, chúng ta cũng có thật nhiều kỉ niệm để ôn lại.
Hai năm ấy, kẻ đến người đi, thoạt chốc tôi cũng chỉ còn nhìn thấy mình và một anh bạn đồng nghiệp là còn ở lại nơi đây. Những gương mặt cũ thay dần bằng những gương mặt mới.
Thời gian trôi chạy vô tình, tình cảm sâu sắc thì vẫn còn sống động trong tâm trí mỗi người. Người cũ nay đâu? Dẫu cho biết rằng, bữa tiệc có nhập cuộc thì thời cũng phải có lúc tàn canh. Tương lai là thứ vô định, chính tôi, chính bạn cũng không biết trước rằng điều gì sẽ chờ đón mình nơi ấy. Chúng ta có còn một ngày nâng chén lên, chúc tụng nhau những câu thân mật, hay mỗi người đi về nơi xa ấy, tìm kiếm cho mình một cái gọi là định mệnh? gọi là chân trời của cuộc đời mình?
Tôi không thể nói trước cho anh em điều gì? Đêm nay ta cứ nâng cốc lên và nhiệt tình với nhau. Nào ai biết ngày mai, ai sẽ ra sao. Ai lên, ai xuống cũng chỉ một cuộc đời. Có nhân duyên, anh - tôi lại có dịp gặp lại, có thể lúc đó chúng ta gặp nhau trên một cương vị khác, một vị thế khác.
Mặc dù, ngày ấy còn là một cậu sinh viên mới ra trường,trước mắt đâu đâu cũng yêu cầu phải có kinh nghiệm. Mà thực tình! Ngẫm mới ra trường thì làm méo gì có kinh nghiệm, các anh chị yêu cầu cũng đến lạ. Nếu các anh chị không tuyển dụng những chàng sinh viên mới ra trường này thì làm gì có những con người có 2-3 năm kinh nghiệm ra đời.
Mặc dù là bị vặn kinh nghiệm là thế, nhưng cháu nó cũng không phải chỗ nào cũng lao vào. Nó tìm hiểu, phân tích và dự đoán khả năng phát triển của các công ty rồi sau đó nó mới đi rải CV xin việc. Và nó đã nhắm vào Kaopiz như một nơi có thể gửi gắm và an lập 1 bến đỗ , có thể là lâu dài, ai biết được !
Những ngày đầu đến công ty, trước mắt công ty quy mô cũng khá nhỏ bé, tính cả các sếp mình là người thứ 11 chính thức, ngoài ra còn có hơn chục em intern. Tuy ít nhưng phải nhận ra rằng công ty vui hơn bây giờ nhiều.
Còn nhớ hồi đó, mình vào phỏng vấn cùng ngày với em Thanh Thanh và sau hai anh em cũng đồng hành 1 thời gian khá dài trong các con dự án đầu.Loay hoay đi từ khu công nghệ cao Hòa Lạc về Hà Nội, chưa quen đường tý lạc , đến ông xe ôm cũng chở mình tý nữa thì xuống Dương Nội, may cũng đến đúng giờ
Các anh đều còn trẻ, nhiệt huyết và rất nhiệt tình. Tôi có thể thấy được nếu cứ giữ tâm thế như vậy, công ty chắc chắn sẽ tồn tại và phát triển mở rộng nhanh chóng về sau. Tôi không phải một start up nhưng tôi hiểu rằng, một công ty tồn tại được trong bối cảnh cạnh tranh khốc liệt đã khó, để cho nó trở lên lớn mạnh thì nó còn cần rất nhiều yếu tố từ phía những người lãnh đạo dẫn dắt, chèo lái.
Thế mà cũng nhanh, những tháng đầu tiên trôi đi cũng rất êm dịu, tôi cũng không nhận ra mình đã chấp nhận nơi ấy là một gia đình của mình từ khi nào.
Làm một thời gian thì công ty bắt đầu lớn lên và cần một địa điểm rộng hơn.
Anh em phụ giúp công ty chuyển đồ và dọn dẹp công ty, đống ngổn ngang nhanh chóng được sắp đặt hợp lý, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc cách mạng mới.
Chuyến du lịch đầu tiên của tôi cùng công ty đáng nhớ lắm. Anh em trải qua những chuyện cười ra nước mắt mới có thể khắc ghi sâu đậm được những kỉ niệm.
Khung cảnh Cát Bà một ngày nắng cháy, tôi bị rộp hết da vì tội sĩ sớn không dùng kem chống nắng mà ra đầu boong hóng sóng và gió :v
Đi xuồng cao tốc ra Cát bà, chúng tôi bị lỡ một chuyến và phải ra muộn hơn mất hơn 1 tiếng.
Làm 1 kiểu tập thể nhỉ
Ra đảo khỉ bắt khỉ :v
Xa xăm kia có cơn dông và anh em về nhà được 1 dịp đáng nhớ trong đời Mỗi lần nghĩ lại mà không kìm được cái ngày Định Mệnh ấy
Chỉ ngắm
Khổ thân suếp tôi. Chúng nó tranh mic dữ quá mà giờ mới được hát
Ngày xưa tôi đã bỏ không vào học ngành sư phạm rồi mà giờ đúng là cái duyên cái phận, mình làm IT mà tâm tưởng lúc nào cũng phảng phất mấy con giáo dục ở trong đầu Kế tới, mình lại còn tham gia làm PQA, đào tạo cũng tít mù. Thiệt tình. Đúng là cái Định Mệnh thiệt rồi ...
Khởi điểm có 2 anh em...
Những thành viên mới bắt đầu xuất hiện
Là những buổi meeting đông đủ
Là team đông đảo nhất và cũng hoạt động lâu gạo cội. Giờ đây team F người đi kẻ ở lại, nhưng những kỉ niệm ấy sao quên được.
Hai "em si" rất chuyên nghiệp nhé
Bộ ba hoàn cảnh :v
Ai cũng lung linh nhờ...
So với khi mới vào, công ty đã khá lớn mạnh rồi nhỉ.
Hú hý sau tiệc tất niên
Bà Nà Hill
Lăng Cô - Huế. Cả đoàn đã thấm mệt sau 3 ngày 3 đêm quần thảo. Hưởng chút gió biển Lăng Cô trước khi trở về với đất Hà thành nắng bụi thôi.
Dòng thời gian thì cứ thế trôi, chúng ta vẫn tiếp tục sống và chiến đấu.
Ngày kh đầu cho một địa điểm mới, ai cũng hồ hởi, mọi người phải lắp máy của mình và tuân thủ vị trí đã được sắp xếp.
Các mảng ghép cứ được điền vào chỗ trống, những người cần đến cuối cung cũng xuất hiện, những người ra đi thì sẽ ra đi.
Thi thoảng anh chị em cũng giao lưu team này với team kia để tăng tình gắn kết
Những buổi tiệc mini ngọt ngào không hẹn mà vẫn diễn ra đều đặn
Rồi thì người nào rồi cũng có đôi có cặp
Các team chuẩn bị vô cùng tích cực trước mỗi mùa giật giải
Sinh nhật à! Công ty tớ cũng có nhé.
Team bóng bánh cũng hội họp giao lưu liên tục
Hội chị em cũng đông đủ rất nhanh ấy nhỉ
Những bữa cơm thân mật
Và nhiều tấm ảnh kỉ niệm khác, nó vẫn sống động trong kỉ niệm của mỗi người nhỉ?
Tôi nghe: Đừng nhọc công khắc tên mình lên đá để nghìn năm lưu giữ, hãy luôn sống trong tâm tưởng của mọi người.
Do đó, hãy lưu giữ những kỉ niệm ấy bên mình và cùng nhau tạo ra thêm nhiều những kỉ niệm nữa nhé.
Đến và đi, ở lại và từ rã, tất cả chỉ như một giấc mộng cơ duyên nhẹ nhàng có sắp đặt. Biết đâu trong dòng đời tấp lập ấy, trên quả địa cầu hình tròn ấy, chúng ta lại một lần nữa tụ hội.
Chúc tất cả thành tựu và liên tục phát triển, tiến bước về phía trước!.
......Tôi vẫn luôn tin vào cái gọi là nhân duyên. Còn anh em? anh em thấy sao?..